Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

TRIỀU TIÊN KHÔNG NGHÈO NHƯ CHÚNG TA NGHĨ

TẠI SAO 1960 HÀN QUỐC NGHÈO HƠN NAM VIỆT NAM
Hàn Quốc là quốc gia có đầu tư nước ngoài lớn nhất tại Việt Nam, với gần 6.000 dự án trị giá trên 50 tỷ USD. Số du khách Hàn Quốc đến Việt Nam năm 2016 đạt trên 1,5 triệu người, chiếm 15,42% tổng du khách quốc tế, đông thứ nhì chỉ sau Trung Quốc.
Hiện tại có gần 200 nghìn người Hàn Quốc sinh sống và làm việc tại Việt Nam và có 6 hãng hàng không Hàn Quốc có đường bay quốc tế trực tiếp đến Việt Nam. Tương tự số người Việt Nam sinh sống và làm việc tại Hàn Quốc cũng gần 150 nghìn người.
Như vậy hợp tác kinh tế Việt Nam Hàn Quốc có tầm quan trọng đặc biệt. Vì vậy việc nghiên cứu và hiểu về đất nước và con người Hàn Quốc là vô cùng quan trọng.
Chúng ta thường nghe câu chuyện những năm 1960 kinh tế Nam Việt Nam vượt Hàn Quốc rồi nghe câu tiếc rẻ giá như.... Rất nhiều người Việt Nam nghĩ nếu ... thì Việt Nam cũng sẽ giàu có như Hàn Quốc bây giờ..
Tìm hiểu về dân tộc Hàn, đất nước Triều Tiên và Hàn Quốc tôi hiểu rằng hầu hết người Việt Nam chúng ta chưa hiểu đúng về dân tộc Hàn, đất nước Triều Tiên và Hàn Quốc, hiểu không đúng về lý do tại sao năm 1960 Hàn Quốc lại nghèo hơn Nam Việt Nam.
TẠI SAO 1960 HÀN QUỐC NGHÈO HƠN NAM VIỆT NAM
Trước năm 1945 KOREA (cả Nam và Bắc) bị người Nhật đô hộ suốt 35 năm, từ 1910-1945.
Sau 1945 KOREA được chia thành hai miền Nam, Bắc (SOUTH KOREA và NORTH KOREA), nhưng ngay từ năm 1948 Hàn Quốc đã có cuộc khởi nghĩa JEJU, rồi đến năm 1949 hai miền Nam Bắc Triều Tiên đã có chiến tranh biên giới.
Đến 25/06/1950 chiến tranh Triều Tiên đã nổ ra và kéo dài hơn 3 năm đến 27/07/1953 mới có hiệp định ngừng bắn.
Đây là cuộc chiến tranh qui mô lớn, mỗi bên huy động trên 1,2 triệu người tham chiến. Phía Triều Tiên có gần 1 triệu quân Trung Quốc và Liên Xô tham chiến trực tiếp. Phía Hàn Quốc có trên 600 nghìn quân Mỹ, Anh và các nước đồng minh tham chiến trực tiếp.
Với trên 500.000 người lính Hàn chết và mất tích và trên 750.000 lính Hàn bị thương cùng trên 2,5 triệu dân thường bị chết và thương tích đã gây ra thiệt hại vô cùng nặng nề cho cả 2 miền Triều Tiên (không tính trên 250 nghìn chết và gần 500 ngàn bị thương của quân Mỹ, Anh, Trung Quốc, Liên Xô và các đồng minh).
Chính đô hộ của Nhật 35 năm, đặc biệt là chiến tranh Triều Tiên kéo dài 3 năm vô cùng tàn khốc, Seoul cùng các thành phố lớn, các nhà máy xí nghiệp của Hàn Quốc hầu như bị tàn phá, hàng triệu người bị chết, hàng triệu người bị thương đã làm cho kinh tế Hàn Quốc bị kiệt quệ.
Trong thời gian 1945-1954, Nam Việt Nam chiến tranh chỉ ở qui mô nhỏ, chủ yếu ở khu vực miền núi và nông thôn, lại có sự viện trợ kinh tế và quân sự của Mỹ, trong khi đó Hàn Quốc đang oằn mình khắc phục hậu quả chiến tranh từ đống đổ nát, nên kinh tế Nam Việt Nam giàu hơn Hàn Quốc là điều hết sức bình thường, không phản ánh đúng với thực chất nền kinh tế cũng như tiềm năng của Hàn Quốc và Nam Việt Nam.
TRIỀU TIÊN KHÔNG NGHÈO NHƯ CHÚNG TA NGHĨ
Chúng ta thường nhận được thông tin về Triều Tiên như một quốc gia nghèo đói, thế nhưng với những công trình giao thông, xây dựng cùng những thành tựu về quân sự, khoa học công nghệ thì không phải như vậy.
Hệ thống tàu điện ngầm ở thủ đô Bình Nhưỡng là hệ thống tàu điện ngầm có độ sâu nhất thế giới (sâu 100-200 mét, có thể trở thành hầm chống bom nguyên tử) với những ga tàu điện ngầm lộng lẫy như cung điện.
Khách sạn Ryugyong ở thủ đô Bình Nhưỡng cao 330 mét, 105 tầng, diện tích sàn 360.000 m2, 3.000 phòng là khách sạn cao nhất thế giới.
Sân vận động Rungrado May Day với sức chứa 190.000 chỗ ngồi (gấp 5 lần SVĐ Mỹ Đình) là sân vận động lớn nhất thế giới.
Bị cấm vận kinh tế, ít giao thương và hợp tác khoa học công nghệ, thế nhưng Triều Tiên chế tạo được tên lửa hạt nhân, tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, máy bay chiến đấu, xe tăng Pokpung-ho IV có hoả lực mạnh nhất thế giới, chế tạo và phóng vệ tinh lên vũ trụ, chế tạo máy bay hành khách, chế tạo xe ô tô, máy tính, máy tính bảng, điện thoại di động, smart phone...
Tất cả những thành tựu và kỷ lục thế giới ấy không thể nói là Triều Tiên nghèo đói và lạc hậu. Cùng với những thành tựu về bóng đá vào World Cup, bóng bàn, bóng chuyền thuộc top hàng đầu châu Á có thể khẳng định dân tộc Triều Tiên có những phẩm chất đặc biệt thuộc top đầu châu Á (thứ mà dân tộc Việt chúng ta chưa bao giờ đạt tới).
VĨ THANH
Như vậy kinh tế Nam Việt Nam năm 1960 giàu hơn Hàn Quốc là do Hàn Quốc bị kiệt quệ sau chiến tranh tàn khốc chứ không phản ánh đúng tương quan về tố chất dân tộc, tiềm lực quốc gia giữa Việt Nam và Hàn Quốc.
Những thành tựu về quân sự, chế tạo vệ tinh, tên lửa, máy bay, xe tăng, ô tô, máy tính, điện thoại cùng những công trình tàu điện ngầm, khách sạn, sân vận động đạt kỷ lục thế giới của Triều Tiên đã minh chứng cho tố chất cũng như tiềm năng của dân tộc Hàn.
PS: Xin mời xem ảnh các công trình của Bình Nhưỡng để thấy họ không hề nghèo đói và lạc hậu.


Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Lấy được vợ vì cùng bố vợ đánh nhau với trai làng

Lấy được vợ vì cùng bố vợ đánh nhau với trai làng....
Không biết ở đây có ai may mắn như mình....Mình học BK, mới lấy vợ được 3 tháng, vợ mình là K53, nhà vợ mình trong làng nhưng cũng gọi là có của ăn của để, chúng mình yêu nhau được 1 năm, trước thì cũng quen nhau 2 năm rồi...chúng mình đi làm công việc cũng ổn thoả rồi mới dám cưới, ổn ở đây là tự nuôi được thân. Từ lúc yêu nhau cho tới cách đây 5 tháng, chưa hề ra mắt bố mẹ người yêu bao giờ, nhân dịp 20/10 nên đưa n.y về nhà tiện ra mắt bố mẹ n.y xem. Thực sự choáng ngợp với quả trang trại của nhà n.y, nhà cũng bé bé thôi mà toàn chim với cây bonsai nghe nói đắt tiền lắm...Thì về lúc đầu bố n.y cũng khó tính, thì đúng, người ta sinh ra con gái, ng ta giàu chiều con gái, con gái yêu ai cũng phải soi 1 chút, ngồi trò chuyện làm quen đc 1 chút thì bố n.y bảo đi mua đồ về ăn chứ h làm cơm ko kịp, mình mới xung phong đưa đi lên phố cách hơn chục cây, mua vịt với lợn tên lửa gì gì đó về ăn, bảo là ngon lắm...thì trên đg đi, tự dưng có 4 thanh niên choai choai tạt đầu xe mình, mình thì cũng sợ vì đây ko phải đất mình, tự dưng bố vợ nghiến cổ lên chửi 
- Đ.* chúng mày con cái nhà ai đi bố láo, thích ăn đòn ko?
Lúc đấy nghe bố vợ quát nghe run cả người, nghĩ thôi để chúng nó đi cho xong đằng này già trâu còn chửi chúng nó.
- Cái thằng già kia mày thích chửi ko.
Mấy thanh niên làng đó chửi lại rồi dừng xe chặn đầu xe mình, tự dưng bố vợ nhảy xuống chẳng nói chẳng rằng đấm bốp phát mồm thanh niên vừa nói, rồi 3 thanh niên còn lại lao vào, mình lúc đầu nhảy vào can thôi nhưng tự dưng có 1 thanh niên sút phát vào mông mình, máu chó điên nổi lên thêm 1 ít gym võ vẽ, 2 bố con cân 4. Người đi đường còn ko dám can, đến lúc 4 thanh niên kia kiểu sợ sợ nhưng vẫn to mồm ng dân mới ra can. Nói vậy chứ 2 bố con cũng thương tích đầy mình, bố 1 mắt tím bầm như gấu trúc vì bị đấm thẳng mắt. Lúc về mẹ người yêu với người yêu kiểu lo lắng
- 2 chú cháu đi đâu về lại bị ng ta đánh thế này.
Mẹ ny cứ mếu máo, người yêu thì luộc trứng lăn cho bố, rồi phi xe ra hiệu thuốc mua thuốc bôi hay gì gì đó cho bố, bố thì cứ ngồi chửi đổng...Đêm đó mình ngủ lại ở buồng ngủ phòng khách, hôm sau lại đưa người yêu lên HN đi làm tiếp, mình thì ko bị thương quá nhiều, chỉ ê ẩm với thâm tím mấy chỗ trên ng, trên mặt ko có.
Sau 2 tuần, tự dưng n.y mình gọi cho mình bảo là bố hỏi thêm thông tin về mình rồi....giục 2 đứa đám cưới, xong còn bảo 2 đứa thích thì làm ở Hà Nội bố lo nhà cửa cho, còn nếu về quê bố lo việc cho, bố nuôi cả 2...người yêu mình còn hỏi thế hôm đó tâm sự gì với bố mà bố giục cưới, bố n.y mình khó tính lắm mà h chủ động bảo cưới, mình cũng thật thà có gì đâu, có mỗi đánh nhau với trai làng thôi.?!?
Và rồi chúng mình về thưa chuyện 2 gia đình rồi cưới liền tay. Cưới xong 2 vợ chồng vẫn ở thuê tạm, mới tìm đc căn chung cư cũng ổn ổn, 2 nhà mỗi nhà góp 1 nửa mà bố vợ cứ đòi góp hết, ko thì mua ô tô cho 2 vợ chồng mà 2 vợ chồng mình cũng ko cần ô tô lắm vì toàn làm văn phòng có đi đâu xa.
...giờ nghĩ lại tự dưng thấy mình may mắn vô cùng, kể chuyện này cho bạn bè mà chúng nó cứ cười bảo ko tin, mặc dù vợ mình cũng xác nhận vậy. Đúng là may mắn thật mọi ng à.

Viết về anh với tư cách là nửa còn lại sẽ gắn kết muôn đời

Sáng lên cty đã viết về anh nhưng đến khi gần h tan tầm, khi đợi anh đến đón, tôi mới hoàn thành xong. Người mà tôi từng nghĩ sẽ kbh viết nữa. nhưng giờ khác rồi. tôi viết về anh với tư cách là nửa còn lại sẽ gắn kết muôn đời.
1 người đàn ông k cao to lịch lãm. anh hiền và rất ngây ngô, nhưng trái tim yêu thì ấm áp đầy nghĩa tình. 
anh chẳng bao h chăm chút bản thân, cái j cũng dom nhặt dành tặng cho ng con gái anh thương.
Bữa cơm chiều qua, khi anh đón tôi đi làm về, như mọi ngày vẫn dòng xe cộ tấp nập, anh xuyên nắng xuyên gió, ngược cả dòng đời bụi bặm để đến bên tôi. bữa cơm k nhà hàng với cao lương mĩ vị. không quần âu áo tây, anh cười nụ cười tỏa nắng trên gương mặt hằn đầy nỗi niềm của 1 ng bươn chải. 
Tôi đưa anh đi chọn 1 ít đồ, vì áo anh sờn vải. chiếc áo thun đen ngả màu xám trắng, nhuốm bụi sg và đôi chỗ nơi đôi vai gầy bị rách. Tôi không ngần ngại khoe về anh, từ bỏ nhiều giàu sang lịch lãm, đến vs người con trai quá đỗi nhỏ bé tầm thường. chỉ là mn với tôi dù to lớn nhưng anh thì bé nhỏ vẫn muôn phần lớn lao. Anh cứ nằng nặc không mua, là quá phí tiền, là anh sẽ trả, là... là… Anh ơi ! 2 đứa mình nghèo, em cũng bất tài quá. Bằng ấy tuổi k có đc cái gì cho anh.. cảm thấy k xứng vs mọi điều, bao hi sinh và hy vọng anh mang lại. nói lắm, cầu xin van nài cuối cùng anh mới chấp nhận mua vài cái.
nhìn anh tôi nhớ đến bố, vẫn cứ tảo tần, 1 đời hi sinh. anh yêu thương tôi như cha mẹ. hết thảy lo lắng, hết thảy hi sinh, nhịn ăn nhịn mặc chỉ để cho em đc bằng ngta, mỗi khi em than phiền ở công ty có mấy chị mặc đồ đẹp quá.. anh lại cố làm mua cho em đc đôi giày cái cặp.. lại lo em mai k đủ tiền đi xe bus hay k có thịt trg phần cơm mang đi làm, là em gầy và xanh quá, k đc giảm cân đâu nhé..
trong tâm 3 phần yêu 7 phần biết ơn Thượng đế đã mang anh tới.
ng đàn ông như anh, xh k thiếu, vẫn lắm ng tốt hơn, cũng đã từng bước qua cđ tôi rất nhiều - duy chỉ anh ở lại, nhẫn nại những đêm mưa hay trưa nắng, đứng lặng xin lỗi hằng giờ, ôm em vào lòng. Dung chứa hơn cả dung chứa, bao dung hơn tất cả những bao dung.
Lại nhớ có 1 lần 2 đứa ăn cơm vs cà rốt xào, 3 quả hết 8 ngàn nhưng k đủ nên mua thiếu. Bữa cơm trưa đầy nắng oi ả, k 1 thìa canh. Anh gắp cho tôi “em ăn gà kho nhé, miếng cánh này ngon lắm, hôm nay thịt thiệt tươi”. Bữa cơm đó – tôi nhớ mãi, nc mắt chan cơm. Nghèo mà Hạnh phúc, sang giàu với tôi, còn chút ý nghĩa gì đâu..
Cứ 1 mũi kim tôi đâm ra, anh lấy tấm lòng để bọc lấy, k 1 lời than oán, lại còn trách, em đừng cầm kim nữa, không lỡ lại đâm vào tay em. Anh làm điều ấy suốt những năm qua, bao lâu đau khổ. 10 phần nhìn em đi, 1 phần bất lực mà đến ngàn phần xót xa. Có đúng không chàng trai. 
Nước mắt và niềm đau. Từ tấm bé đến khi trưởng thành, anh có bao nhiu lần đc sung túc. Tôi hay bảo là “anh thiệt thòi lắm, cả đời cái gì cũng chịu thua thiệt”, anh tl đầy hãnh diện “đâu có, anh có em rồi này, may mắn và hp nhất cđ anh rồi, em vô giá, nhiều hơn bao giàu sang phú quý trên đời”. Anh cười – tôi khóc. Thương anh, cố gắng rồi lại tiếp tục thương anh. Chân tình quá – chàng trai ạ!
Phép màu là có trên đời, người đàn ông như anh cũng không ít. Nhưng cơ bản em may mắn gặp đc anh cũng vào những ngày này 6 năm trước, tiết trời tháng 3 làm rạo rực mái trường xưa, mình chung trường khác khối. Mở lại trang nhật ký cũ về anh, rất nhiều lần em buông tay. Nhưng có lẽ định mệnh chúng ta là 1: ANH và EM, ta mãi chẳng thể tách rời. em không nói, anh k hứa. chính thời gian đã minh chứng cho điều đó. Em vẫn tự nhận mình là người thông minh, nên sẽ gìn giữ anh bên mình. Học cách lớn, cách khôn để anh bớt khổ, bớt tảo tần.. Anh ạ, mình thương nhau !

Không tin vào tình yêu cũng như không yêu ai được nữa

Chào các bạn, mình là k52 của trường. Sau một lần thất bại trong tình cảm thì đến nay mình chỉ tập trung cho công việc và không tin vào tình yêu cũng như không yêu ai được nữa.
Mình là người ở tỉnh lên Hà Nội học. Một đứa con gái từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương, cưng chiều, việc gì cũng là bố mẹ trải đường sẵn và tôi chỉ cần đi. Nhưng những ngày đó, một thân một mình đất Hà Nội, tôi cô đơn lắm. Rồi một ngày tôi vô tình gặp được anh tại ngân hàng (khi đấy tôi đi rút tiền bố mẹ gửi lên). Anh đẹp trai, phong độ lắm, tôi bị cuốn hút ngay từ lần đầu tiên gặp anh.Về sau tôi mới biết anh đang làm giám đốc cho chi nhánh ngân hàng đấy. Không hiểu vì sao anh lại có số điện thoại tôi?? Rồi anh chủ động liên lạc tôi, chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp rồi hẹn nhau đi chơi. Lúc đấy tôi thích anh mất rồi bởi anh rất chu đáo, luôn quan tâm tôi. Một đứa con gái đang thiếu thốn tình thương lại ở nơi quê người như thế thì quả thật rất dễ bị rung động. Chúng tôi quen biết nhau được 6 tháng thì anh chính thức cầu hôn tôi. Ngày hôm ấy tôi rất hạnh phúc, anh cũng chính là mối tình đầu của tôi. Tôi đồng ý! Sau đó tôi còn vẽ ra cả tương lai của anh và tôi và những đứa trẻ! Tôi thật sự yêu anh mất rồi.
Chúng tôi quen nhau được tầm 4 tháng thì có một người phụ nữ liên lạc với tôi và hẹn gặp riêng tôi. Chị bảo chị chính là vợ anh. Tôi không tin vào sự thật bảo chị nói dối!! Nhưng chị đưa tôi xem cả ảnh cưới của 2 người rồi hình gia đình nữa. Thì ra anh và chị đã có với nhau 2 đứa con. Chị bảo anh chị đến với nhau là vì trước kia 2 gia đình có hẹn ước trước chứ anh không hề yêu chị, nhưng ngược lại chị thì rất yêu anh! Mặc dù biết anh đang ngoại tình nhưng chị sẵn sàng bỏ qua tất cả tha thứ cho anh để các con chị có thể có cuộc sống gia đình đầy đủ. Tôi đã hiểu mọi chuyện và cũng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác nên đã chủ động chia tay anh. Anh hỏi vì sao thì tôi bảo tôi đã biết hết sự thật rồi. Anh dường như yêu tôi thật lòng, anh năn nỉ tôi quay lại với anh nếu cần thiết anh sẽ li hôn vợ để cho tôi danh phận. Nhưng tôi không phải loại người thứ 3 đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác tôi đã từ chối và nói với anh dù anh có li hôn vợ tôi cũng sẽ không lấy anh. Vì anh không có trách nhiệm với gia đình với những đứa con của anh. Mặc dù yêu anh rất nhiều nhưng tôi phải nói ra những lời đó thôi! Anh như điên dại, tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh. Tôi chuyển chỗ ở, đổi số điện thoại, block fb anh. Rồi từ đó tôi không còn tin vào tình yêu nữa! Một người tốt với tôi như anh mà lại còn lừa dối tôi một chuyện lớn như vậy thì những người còn lại có đáng tin? Những câu hỏi như thế cứ bủa quanh đầu tôi. Rồi hôm qua tôi nghe được tin anh đã li hôn với vợ lâu rồi. Liệu đó có phải là tại tôi hay không nhưng tôi vẫn nợ chị lời xin lỗi! Xin lỗi chị! Em chúc chị sớm tìm được hạnh phúc mới. Dù là đã li hôn hay chưa, em có còn yêu anh ấy hay không thì em vẫn sẽ giữ mãi lời hứa với chị ngày hôm đó rằng em sẽ không bao giờ quay lại với người đàn ông này!. Xin lỗi anh! Xin lỗi chị! Xin lỗi cả bản thân tôi!

Tản mạn valentine trắng - những mảnh kí ức vụn vỡ

Tản mạn valentine trắng - những mảnh kí ức vụn vỡ 
Hồi đó, tôi học năm 2, còn anh học năm 3. Tôi quen biết anh trong 1 lần đi sinh nhật đứa bạn thân,anh là bạn lâu năm của cô bạn gái đó. Ấn tượng đầu tiên về anh là vẻ ngoài điển trai, điềm đạm cùng 1 sự lạnh lùng xa cách. Kết thúc bữa tiệc anh có xin số đt của tôi và tôi cũng đồng ý. Chúng tôi nhanh chóng trao đổi tình hình của bản thân với người kia về chuyện học hành, những khó khăn khi đến 1 nơi xa lạ học tập,...rồi anh hỏi những câu nói vu vơ nhưng cũng đầy ẩn ý về tình trạng yêu đương của tôi. Tôi với anh cũng bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên với món ăn vặt thân thuộc của sinh viên là bánh tráng trộn...sau từng buổi hẹn hò địa điểm dạo thú của chúng tôi được mở rộng từ công viên, rạp chiếu phim đến khi là đi dạo quanh cầu Chương Dương...
14/3/2012 sau 3 tháng, anh hẹn tôi ra công viên Thống Nhất, trên tay cầm 1 bó hoa uất kim hương, và 1 hộp nhỏ xinh socola, tiến tới tỏ tình với 1 câu nói ko thể ngọt ngào hơn được ( ko biết học được ở đâu): 
Cuộc đời anh là một giấc mộng kéo dài. Nó trôi qua rất êm đềm và tĩnh lặng. Anh chìm đắm trong cơn mơ tưởng như không bao giờ tỉnh giấc. 
- Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời, Anh đã choàng tỉnh cơn mơ đó vì có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của anh dậy…
- Người con gái ấy chính là … Em đó! Làm người yêu anh nhé. Hương
Giây phút đó mọi thứ như ngừng chuyển động trước mặt tôi. Tôi vui sướng và nói câu: Em chờ anh nói những điều đó lâu rồi đấy ngốc ạ. 
Từ đó đến nay sau bao sóng gió chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, những thử thách đều ko làm cho anh và tôi lùi bước. Dù rằng điều kiện vật chất của gia đình tôi và anh cũng ko khá giả gì. Nhưng với những điều hạnh phúc giản đơn. Những món quà bé nhỏ của anh như cây xương rồng mà anh tặng tôi 2 năm về trước để nhắc nhở tôi phải luôn mạnh mẽ, ko được mít ướt, bánh bèo vì nếu 1 ngày nào đó anh ko có ở bên tôi anh lo ko biết tôi sẽ dũng cảm đối mặt với mọi chuyện khó khăn ra sao. Mặc dù tôi vốn là 1 cô nàng mơ mộng câu chuyện viển vông hay nhõng nhẽo tới mức nào anh cũng nhường nhịn hết, rất hiếm khi xảy ra xung đột cãi vã ko đáng có. Anh tuyệt đối ko bao giờ cho phép tôi nói 2 từ chia tay. 
Nhưng cuộc sống có bao giờ được tô hồng như những tiểu thuyết tình yêu. Tình yêu của chúng tôi tưởng chừng rất êm đềm như thế bỗng chốc đều tan thành mây khói. Anh dần trở nên lạnh nhạt, rồi nói lời chia tay tôi 1 cách phũ phàng với lý do chúng tôi ko hợp. Tôi ko tin 1 con người như anh lại có thể chia tay tôi dễ dàng đến thế sau 4 năm gắn bó. Mọi chuyện cũng được dần trở nên sáng tỏ. Tháng vừa rồi anh đến tìm gặp tôi và gửi cho tôi tấm thiệp hồng. Trên đó tên chú rể là anh còn cô dâu đương nhiên chẳng phải tôi. Tôi có ngó qua và chợt nhận ra cô dâu đó là 1 cái tên rất quen người đó là người đã theo đuổi anh rất mãnh liệt, kể từ hồi anh mới lên DH cho đến khi chúng tôi yêu nhau cô ta vẫn ko buông tha. Đó là cô gái tiểu thư xinh đẹp con ông chủ của 1 chuỗi studio ảnh viện áo cưới mà bạn bè cả 2 chúng tôi ko ai ko biết. Tôi nói: Thì ra anh cũng chỉ là loại đàn ông đó. Anh chỉ nói: mong em đến chung vui cùng hạnh phúc của anh. Anh xin lỗi vì đã ko thể mang cho em được hạnh phúc. 
Tôi dần trở nên ngây dại, cả ngày chỉ biết trưng ra cái khuôn mặt ủ dột với bạn bè đồng nghiệp. Về nhà thì nước mắt giàn giụa suốt 1 tuần. Sau khi định thần lại, tôi mới biết thông qua 1 người bạn của anh. Những điều tôi biết về đám cưới kia cũng chỉ là 1 nửa của sự thật. Vì hoàn cảnh bắt buộc. Người cha già tần tảo sớm hôm nuôi 3 anh em anh ăn học bị mắc bệnh hiểm nghèo, cần phải ghép gan càng sớm càng tốt. Chi phí lên tới cả tỉ đồng. Mà khả năng anh xoay sở từ những người bạn cũng chả thấm tháp gì. Các em anh cũng cần được ăn học đầy đủ khi chưa học xong cấp 3. Cực chẳng đã anh mới phải lấy người con gái đó để có tiền cho gia đình của mình. Tôi sau khi biết được tất cả mọi chuyện cũng cảm thấy bớt tiếc nuối hơn, ko còn hận, hay trách móc anh như trước nữa. 
 Tuần sau em sẽ đi dự đám cưới của anh, Người mang cho em những kỉ niệm của năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, những lần cõng em dạo quanh bờ hồ mỏi nhừ chân anh ko hề than thở, cùng nhau đi dưới những con đường Hà Nội ngạt ngào hoa sữa, cùng mặc đồ đôi nắm tay nhau, vui cười như những đứa trẻ dưới trời lất phất mưa bay...người cho em biết thế nào là yêu một ai đó khắc cốt ghi tâm, Anh biết ko, em sẽ vượt qua tất cả mọi chuyện sau này mà ko có anh, thật mạnh mẽ như chậu xương rồng kia,và giờ đây cạnh nó đã có thêm 1 chậu hoa tigôn như trái tim của em. Mãi yêu anh và ko hối tiếc.

2 NGƯỜI MẸ MUA ÁO VỀ CHO CON NHƯNG CHỈ DÁM ĐỨNG NGOÀI CỬA.....

2 NGƯỜI MẸ MUA ÁO VỀ CHO CON NHƯNG CHỈ DÁM ĐỨNG NGOÀI CỬA.....
Chiều nay ở đoạn đường Quang Trung tp Bắc Giang mình đang tìm chỗ đỗ xe thì thấy cảnh này ,chuyện cũng nhỏ thôi nhưng mà đọng lại trong mình nhiều cảm xúc bởi hiếm khi ta được chứng kiến giữa bộn bề cuộc sống. 

2 người phụ nữ kia một người bán cá ,một người bán tôm tép dạo ,tần ngần đứng trước 1 shop quần áo thời trang quần áo dành cho thanh niên , ra là họ không dám vào trong shop xem quần áo mà chỉ dám đứng ngoài ngó xem chiếc nào có thể mua được về cho con gái . Khi em nhân viên bán hàng chạy ra mời 2 người vào, nhưng chắc vì ngại đi ủng với quần áo bụi bặm lấm lem ...nên cả 2 đều từ chối , nói rằng thôi đứng ngoài xem cũng được.
Ôi ... đi mua quần áo mà không dám bước chân vào trong để xem và lựa chọn hàng ? thật sự chứng kiến cảnh này mình ngay lập tức đưa điện thoại ra chụp luôn , bạn nhân viên bán hàng cũng nhiệt tình cầm hết cái này cái khác ,chạy ra chạy vào đưa cho 2 cô xem và rồi cuối cùng cả 2 cùng chọn cho mỗi người 1 chiếc áo để mang về cho con gái.
Sau đó 2 người thanh toán rồi đạp xe ra về, cũng là lúc chủ shop ra bảo mình không được đỗ ô tô ở đây ,đành quay xe đi mà trong lòng nhiều cảm xúc quá ,mình gửi cho beat câu chuyện này để nói về tình mẫu tử trong cuộc sống,có những hành động rất giản đơn,nhưng bao la dịu dàng đến vô cùng ...
hi vọng 2 người con của họ sẽ ưng ý và thích chiếc áo này, bởi nó được mua bằng công sức, mồ hôi khó nhọc và cả niềm ước mong...mà phận làm con không bao giờ có thể biết được.
Nguồn: Nguyễn Anh Vũ

Yêu thì cứ yêu thôi. Tương lai là chuyện sau này, lo lắng nhiều làm gì.

Yêu thì cứ yêu thôi. Tương lai là chuyện sau này, lo lắng nhiều làm gì.
Mình là sinh viên năm hai, bạn ấy là sinh viên năm nhất, quen nhau lúc ôn thi đại học. Hồi đó mình định thi Neu, bạn ấy thi sĩ quan thông tin. Cuối cùng lạc trôi thế nào mình trôi vào Đà Nẵng, bạn ấy lạc vào Sài Gòn. Sau thả thính đớp thính thế nào bạn ấy nghỉ học trong đó, kiếm tiền ôn thi lại. Làm trong SG tới hết tết bạn về quê ôn thi. Được mấy bữa không có hiệu quả lại xin bố mẹ vào trong Đà Nẵng ôn. Ban đầu mẹ bạn còn không cho nhưng bạn ấy tuyệt thực(đúng được 1 hôm) thì mẹ bạn xót quá mới cho vào Đà Nẵng. Hôi vào trong này thì bạn ấy khó khăn thiệt luôn, tiền trả trọ là vừa hết, dư đc bao nhiêu đâu, toàn qua bên mình ăn chực làm mình cũng nghèo khổ lây nhiều hôm không còn tiền đi chợ phải ăn cơm với cá khô. Ở trọ cũng gần nhau, có cái xe đạp chở đi chở về cọc cạch, có hôm mưa bất chợt, bạn ấy còn cởi áo khoác bắt mình mặc vì mình đi học nên phải khô, còn bạn ấy không phải đi học nên ướt cũng được, nghĩ lại vẫn thấy lãng mạn chán . Giờ thì bạn ấy tự mua được xe máy rồi, áo mưa bỏ sẵn trong xe nên muốn có những ngày như thế cũng không được nữa... Tóm lại thì sau quãng thời gian khó khăn đó thì bạn ấy cũng đậu vào trường mình, hai đứa được học chung 1 trường, thành ra suốt ngày bu bám nhau. Đến nỗi cứ hễ đi một mình thì sẽ nge cô bán rau hỏi ""thằng cu đi mô mà không đi cùng,"" anh bán mì quảng thì hỏi ""rứa răng lại đi ăn một mình"" , đi gia sư thì phụ huynh hỏi"" anh hôm nay không đón à"", chú quán photo coppy lại hỏi"" hai anh chị đi quán mô photo cả kì ni không thấy""... Kể cũng vui vui. Được cái yêu nhau gần 2 năm mà chưa cãi vã nhau lần nào, giận hờn vu vơ thì nhiều vô kể nhưng bạn ấy mà dám giận lại là xác định ăn cắn chảy máu tay ngay thế nên hòa bình thế giới mới ổn định tới giờ. Kỉ niệm hai đứa thì nhiều lắm, những lần đạp xe đạp đi ngắm hoàng hôn như phim hàn xẻng, hay cõng mình đi hết cây cầu Thuận Phước. Được cái bạn ấy cũng tốt tính, chiều mình như chiều con, bạn ấy toàn nói mình giống như con bạn ấy mà.
Bây giờ thì mình có đi làm thêm, cũng có đồng ra đồng vào nên mình tuyên bố bảo bố mẹ gửi cho con ít tiền thôi cũng được, bố mẹ mình vui vẻ chấp hành nhiệt tình luôn đúng là không có cái ngu nào như cái ngu nào. Thế nên dạo này mới cháy túi rồi mà bố mẹ vẫn chưa gửi tiền cho . Còn bạn ấy thì lâu đến giờ vẫn tự lập rồi, bố mẹ không gửi tiền nữa, đi làm thêm thôi. Hôm nay hai đứa góp lại còn mỗi 30k, bạn ấy chở đi ăn cơm, dặn kêu 1 suất thôi nge. Mình hỏi anh không ăn à, bạn ấy bảo: ""về anh ăn mì tôm, anh con trai đói được rồi, em ăn cho no đi."" lát còn dư đúng 15k, bạn ấy đưa mình cho mình tối ăn cơm....
Tóm đi tóm lại thì hai đứa cứ thay nhau hết tiền miết, lúc dư giả được xíu lại rủ nhau đi phượt lung tung xong lại về cạp mì tôm ăn nhưng dù sao thì vẫn vui, còn trẻ mà, cứ tận hưởng vậy, tương lai ai biết được mà lo lắng chi cho mệt, giờ cứ cố gắng vui đi, sau này khi nghĩ lại để biết mình từng có thời gian vui như thế. Nhiều khi cũng băn khoăn giờ tình yêu sinh viên nó còn đơn giản thế, sau ra trường không biết có đến được với nhau không, khi ấy công việc như thế nào, bao giờ mới xây được nhà, mua được xe, rồi phản bội sẽ như thế nào... Nhưng mỗi lần nói với bạn ấy như vậy bạn ấy lại bảo :"" lại đọc NEU cfs à. Nên thôi, kệ ai yêu nhau như thế nào, bỏ rơi nhau ra sao, bọn mình vẫn dành niềm tin cho nhau là được, tin tưởng nhau là được. Mình vẫn nhớ câu nói của bạn ấy:"" sau này không lấy em được anh sẽ kiếm thật nhiều tiền cho bố me, sau đó anh đi tu