Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Tản mạn valentine trắng - những mảnh kí ức vụn vỡ

Tản mạn valentine trắng - những mảnh kí ức vụn vỡ 
Hồi đó, tôi học năm 2, còn anh học năm 3. Tôi quen biết anh trong 1 lần đi sinh nhật đứa bạn thân,anh là bạn lâu năm của cô bạn gái đó. Ấn tượng đầu tiên về anh là vẻ ngoài điển trai, điềm đạm cùng 1 sự lạnh lùng xa cách. Kết thúc bữa tiệc anh có xin số đt của tôi và tôi cũng đồng ý. Chúng tôi nhanh chóng trao đổi tình hình của bản thân với người kia về chuyện học hành, những khó khăn khi đến 1 nơi xa lạ học tập,...rồi anh hỏi những câu nói vu vơ nhưng cũng đầy ẩn ý về tình trạng yêu đương của tôi. Tôi với anh cũng bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên với món ăn vặt thân thuộc của sinh viên là bánh tráng trộn...sau từng buổi hẹn hò địa điểm dạo thú của chúng tôi được mở rộng từ công viên, rạp chiếu phim đến khi là đi dạo quanh cầu Chương Dương...
14/3/2012 sau 3 tháng, anh hẹn tôi ra công viên Thống Nhất, trên tay cầm 1 bó hoa uất kim hương, và 1 hộp nhỏ xinh socola, tiến tới tỏ tình với 1 câu nói ko thể ngọt ngào hơn được ( ko biết học được ở đâu): 
Cuộc đời anh là một giấc mộng kéo dài. Nó trôi qua rất êm đềm và tĩnh lặng. Anh chìm đắm trong cơn mơ tưởng như không bao giờ tỉnh giấc. 
- Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời, Anh đã choàng tỉnh cơn mơ đó vì có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của anh dậy…
- Người con gái ấy chính là … Em đó! Làm người yêu anh nhé. Hương
Giây phút đó mọi thứ như ngừng chuyển động trước mặt tôi. Tôi vui sướng và nói câu: Em chờ anh nói những điều đó lâu rồi đấy ngốc ạ. 
Từ đó đến nay sau bao sóng gió chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, những thử thách đều ko làm cho anh và tôi lùi bước. Dù rằng điều kiện vật chất của gia đình tôi và anh cũng ko khá giả gì. Nhưng với những điều hạnh phúc giản đơn. Những món quà bé nhỏ của anh như cây xương rồng mà anh tặng tôi 2 năm về trước để nhắc nhở tôi phải luôn mạnh mẽ, ko được mít ướt, bánh bèo vì nếu 1 ngày nào đó anh ko có ở bên tôi anh lo ko biết tôi sẽ dũng cảm đối mặt với mọi chuyện khó khăn ra sao. Mặc dù tôi vốn là 1 cô nàng mơ mộng câu chuyện viển vông hay nhõng nhẽo tới mức nào anh cũng nhường nhịn hết, rất hiếm khi xảy ra xung đột cãi vã ko đáng có. Anh tuyệt đối ko bao giờ cho phép tôi nói 2 từ chia tay. 
Nhưng cuộc sống có bao giờ được tô hồng như những tiểu thuyết tình yêu. Tình yêu của chúng tôi tưởng chừng rất êm đềm như thế bỗng chốc đều tan thành mây khói. Anh dần trở nên lạnh nhạt, rồi nói lời chia tay tôi 1 cách phũ phàng với lý do chúng tôi ko hợp. Tôi ko tin 1 con người như anh lại có thể chia tay tôi dễ dàng đến thế sau 4 năm gắn bó. Mọi chuyện cũng được dần trở nên sáng tỏ. Tháng vừa rồi anh đến tìm gặp tôi và gửi cho tôi tấm thiệp hồng. Trên đó tên chú rể là anh còn cô dâu đương nhiên chẳng phải tôi. Tôi có ngó qua và chợt nhận ra cô dâu đó là 1 cái tên rất quen người đó là người đã theo đuổi anh rất mãnh liệt, kể từ hồi anh mới lên DH cho đến khi chúng tôi yêu nhau cô ta vẫn ko buông tha. Đó là cô gái tiểu thư xinh đẹp con ông chủ của 1 chuỗi studio ảnh viện áo cưới mà bạn bè cả 2 chúng tôi ko ai ko biết. Tôi nói: Thì ra anh cũng chỉ là loại đàn ông đó. Anh chỉ nói: mong em đến chung vui cùng hạnh phúc của anh. Anh xin lỗi vì đã ko thể mang cho em được hạnh phúc. 
Tôi dần trở nên ngây dại, cả ngày chỉ biết trưng ra cái khuôn mặt ủ dột với bạn bè đồng nghiệp. Về nhà thì nước mắt giàn giụa suốt 1 tuần. Sau khi định thần lại, tôi mới biết thông qua 1 người bạn của anh. Những điều tôi biết về đám cưới kia cũng chỉ là 1 nửa của sự thật. Vì hoàn cảnh bắt buộc. Người cha già tần tảo sớm hôm nuôi 3 anh em anh ăn học bị mắc bệnh hiểm nghèo, cần phải ghép gan càng sớm càng tốt. Chi phí lên tới cả tỉ đồng. Mà khả năng anh xoay sở từ những người bạn cũng chả thấm tháp gì. Các em anh cũng cần được ăn học đầy đủ khi chưa học xong cấp 3. Cực chẳng đã anh mới phải lấy người con gái đó để có tiền cho gia đình của mình. Tôi sau khi biết được tất cả mọi chuyện cũng cảm thấy bớt tiếc nuối hơn, ko còn hận, hay trách móc anh như trước nữa. 
 Tuần sau em sẽ đi dự đám cưới của anh, Người mang cho em những kỉ niệm của năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, những lần cõng em dạo quanh bờ hồ mỏi nhừ chân anh ko hề than thở, cùng nhau đi dưới những con đường Hà Nội ngạt ngào hoa sữa, cùng mặc đồ đôi nắm tay nhau, vui cười như những đứa trẻ dưới trời lất phất mưa bay...người cho em biết thế nào là yêu một ai đó khắc cốt ghi tâm, Anh biết ko, em sẽ vượt qua tất cả mọi chuyện sau này mà ko có anh, thật mạnh mẽ như chậu xương rồng kia,và giờ đây cạnh nó đã có thêm 1 chậu hoa tigôn như trái tim của em. Mãi yêu anh và ko hối tiếc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét