Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Viết về anh với tư cách là nửa còn lại sẽ gắn kết muôn đời

Sáng lên cty đã viết về anh nhưng đến khi gần h tan tầm, khi đợi anh đến đón, tôi mới hoàn thành xong. Người mà tôi từng nghĩ sẽ kbh viết nữa. nhưng giờ khác rồi. tôi viết về anh với tư cách là nửa còn lại sẽ gắn kết muôn đời.
1 người đàn ông k cao to lịch lãm. anh hiền và rất ngây ngô, nhưng trái tim yêu thì ấm áp đầy nghĩa tình. 
anh chẳng bao h chăm chút bản thân, cái j cũng dom nhặt dành tặng cho ng con gái anh thương.
Bữa cơm chiều qua, khi anh đón tôi đi làm về, như mọi ngày vẫn dòng xe cộ tấp nập, anh xuyên nắng xuyên gió, ngược cả dòng đời bụi bặm để đến bên tôi. bữa cơm k nhà hàng với cao lương mĩ vị. không quần âu áo tây, anh cười nụ cười tỏa nắng trên gương mặt hằn đầy nỗi niềm của 1 ng bươn chải. 
Tôi đưa anh đi chọn 1 ít đồ, vì áo anh sờn vải. chiếc áo thun đen ngả màu xám trắng, nhuốm bụi sg và đôi chỗ nơi đôi vai gầy bị rách. Tôi không ngần ngại khoe về anh, từ bỏ nhiều giàu sang lịch lãm, đến vs người con trai quá đỗi nhỏ bé tầm thường. chỉ là mn với tôi dù to lớn nhưng anh thì bé nhỏ vẫn muôn phần lớn lao. Anh cứ nằng nặc không mua, là quá phí tiền, là anh sẽ trả, là... là… Anh ơi ! 2 đứa mình nghèo, em cũng bất tài quá. Bằng ấy tuổi k có đc cái gì cho anh.. cảm thấy k xứng vs mọi điều, bao hi sinh và hy vọng anh mang lại. nói lắm, cầu xin van nài cuối cùng anh mới chấp nhận mua vài cái.
nhìn anh tôi nhớ đến bố, vẫn cứ tảo tần, 1 đời hi sinh. anh yêu thương tôi như cha mẹ. hết thảy lo lắng, hết thảy hi sinh, nhịn ăn nhịn mặc chỉ để cho em đc bằng ngta, mỗi khi em than phiền ở công ty có mấy chị mặc đồ đẹp quá.. anh lại cố làm mua cho em đc đôi giày cái cặp.. lại lo em mai k đủ tiền đi xe bus hay k có thịt trg phần cơm mang đi làm, là em gầy và xanh quá, k đc giảm cân đâu nhé..
trong tâm 3 phần yêu 7 phần biết ơn Thượng đế đã mang anh tới.
ng đàn ông như anh, xh k thiếu, vẫn lắm ng tốt hơn, cũng đã từng bước qua cđ tôi rất nhiều - duy chỉ anh ở lại, nhẫn nại những đêm mưa hay trưa nắng, đứng lặng xin lỗi hằng giờ, ôm em vào lòng. Dung chứa hơn cả dung chứa, bao dung hơn tất cả những bao dung.
Lại nhớ có 1 lần 2 đứa ăn cơm vs cà rốt xào, 3 quả hết 8 ngàn nhưng k đủ nên mua thiếu. Bữa cơm trưa đầy nắng oi ả, k 1 thìa canh. Anh gắp cho tôi “em ăn gà kho nhé, miếng cánh này ngon lắm, hôm nay thịt thiệt tươi”. Bữa cơm đó – tôi nhớ mãi, nc mắt chan cơm. Nghèo mà Hạnh phúc, sang giàu với tôi, còn chút ý nghĩa gì đâu..
Cứ 1 mũi kim tôi đâm ra, anh lấy tấm lòng để bọc lấy, k 1 lời than oán, lại còn trách, em đừng cầm kim nữa, không lỡ lại đâm vào tay em. Anh làm điều ấy suốt những năm qua, bao lâu đau khổ. 10 phần nhìn em đi, 1 phần bất lực mà đến ngàn phần xót xa. Có đúng không chàng trai. 
Nước mắt và niềm đau. Từ tấm bé đến khi trưởng thành, anh có bao nhiu lần đc sung túc. Tôi hay bảo là “anh thiệt thòi lắm, cả đời cái gì cũng chịu thua thiệt”, anh tl đầy hãnh diện “đâu có, anh có em rồi này, may mắn và hp nhất cđ anh rồi, em vô giá, nhiều hơn bao giàu sang phú quý trên đời”. Anh cười – tôi khóc. Thương anh, cố gắng rồi lại tiếp tục thương anh. Chân tình quá – chàng trai ạ!
Phép màu là có trên đời, người đàn ông như anh cũng không ít. Nhưng cơ bản em may mắn gặp đc anh cũng vào những ngày này 6 năm trước, tiết trời tháng 3 làm rạo rực mái trường xưa, mình chung trường khác khối. Mở lại trang nhật ký cũ về anh, rất nhiều lần em buông tay. Nhưng có lẽ định mệnh chúng ta là 1: ANH và EM, ta mãi chẳng thể tách rời. em không nói, anh k hứa. chính thời gian đã minh chứng cho điều đó. Em vẫn tự nhận mình là người thông minh, nên sẽ gìn giữ anh bên mình. Học cách lớn, cách khôn để anh bớt khổ, bớt tảo tần.. Anh ạ, mình thương nhau !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét